Nuôi Em 500 – Em Nuôi Hà Giang

Tiếp tục câu chuyện nuôi em 500.

𝔑𝔲𝔬̂𝔦❤️𝔈𝔪🧡500 . ℭ𝔞̂𝔲 𝔠𝔥𝔲𝔶𝔢̣̂𝔫 𝔠𝔲̉𝔞 𝔢𝔪 𝔫𝔲𝔬̂𝔦 14 𝔱𝔲𝔬̂̉𝔦 – ℌ𝔞̀ 𝔊𝔦𝔞𝔫𝔤
 
       Em là người Mông, là học sinh ngoan, nỗ lực vượt khó vươn lên.
 
         Cũng như nhiều em nuôi khác, em có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn, gia đình thuộc hộ nghèo, bố mất sớm. Em cùng một chị gái sống cùng mẹ trong căn nhà đã 𝑥𝑢𝑜̂́𝑛𝑔 𝑐𝑎̂́𝑝, 𝑜̣𝑝 𝑒̣𝑝, 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 đ𝑎̉𝑚 𝑏𝑎̉𝑜 𝑎𝑛 𝑡𝑜𝑎̀𝑛 𝑣𝑎̀ 𝑠𝑖𝑛ℎ ℎ𝑜𝑎̣𝑡 𝑐𝑎́ 𝑛ℎ𝑎̂𝑛. Ước mơ của cả hai em chỉ đơn giản là có một căn nhà để ở cùng mẹ. Năm vừa rồi, dự án Sức mạnh 2000 vừa hoàn thành ngôi nhà hạnh phúc dành tặng mẹ con em và hiện tại em đã❤️được🧡hoàn💛thành💚thủ💙tục💜nhận❤️nuôi bởi một chị nuôi vô cùng nhiệt thành và đầy yêu thương.
 
         Số tiền đầu tiên chị nuôi gửi đã được cô giáo mua cho em những chiếc áo ấm, quần dài, ba lô đi học và cả dép ấm mùa đông. Cô kể cô chủ nhiệm hẹn em sáng chủ nhật lên huyện để cô dẫn em đi mua đồ. Sáng chủ nhật, 5h em đã có mặt ở huyện. Cô kể em đã đi từ 4h sáng ra đến huyện là hơn 5h, đường xa khó khăn là thế, nhưng em vẫn vô cùng háo hức và hạnh phúc. Cũng may em nhờ được người đi ké ra huyện, trời trên đó đã bắt đầu lạnh lắm mà nụ cười của em khi mua đồ ấm nắng biết bao.
Toàn cảnh bên ngoài nhà em
Bên trong hoàn toàn chẳng có gì
       Hiền hỏi cô em đã có xe đạp đi học chưa bởi quãng đường từ nhà đến trường là 8km mà là 8 km đường đồi núi thời gian để tới trường cũng gấp đôi đường đồng bằng. Cô hiệu trưởng báo em còn chưa có xe đạp, mỗi lần đến trường đều là đi bộ. Khi Hiền đề xuất mua xe đạp cho em với số tiền học bổng thì cô còn hết lòng cảm ơn và nói một câu khiến mình rơi nước mắt: “𝑴𝒖𝒂 𝒙𝒆 đ𝒂̣𝒑 𝒄𝒉𝒐 𝒆 𝒍𝒂̀ 𝒑𝒉𝒖̛𝒐̛𝒏𝒈 𝒕𝒊𝒆̣̂𝒏 𝒓𝒂̂́𝒕 𝒄𝒂̂̀𝒏 𝒕𝒉𝒊𝒆̂́𝒕, 𝒏𝒉𝒖̛𝒏𝒈 𝒄𝒉𝒊̣ 𝒕𝒉𝒂̂́𝒚 đ𝒖̛𝒐̛̀𝒏𝒈 𝒗𝒂̀𝒐 𝒏𝒉𝒂̀ 𝒆𝒎 𝒍𝒖́𝒄 𝒗𝒆̂̀ 𝒏𝒉𝒂̀ đ𝒖̛𝒐̛̀𝒏𝒈 𝒓𝒂̂́𝒕 𝒅𝒐̂́𝒄 𝒌𝒐 đ𝒊 đ𝒄 𝒙𝒆 đ𝒂̣𝒑, đ𝒊 𝒉𝒐̣𝒄 𝒅𝒐̂́𝒄 𝒄𝒂𝒐, 𝒎𝒐̣̂𝒕 𝒃𝒆̂𝒏 𝒍𝒂̀ 𝒏𝒖́𝒊, 𝒃𝒆̂𝒏 𝒍𝒂̀ 𝒗𝒖̛̣𝒄, 𝒏𝒆̂́𝒖 đ𝒊 𝒙𝒆 đ𝒂̣𝒑 𝒓𝒂̂́𝒕 𝒏𝒈𝒖𝒚 𝒉𝒊𝒆̂̉𝒎. Đ𝒖̛𝒐̛̀𝒏𝒈 𝒕𝒓𝒆̂𝒏 𝒄𝒉𝒊̣ 𝒍𝒂̀ đ𝒖̛𝒐̛̀𝒏𝒈 đ𝒆̀𝒐 𝒏𝒖́𝒊 𝒌𝒉𝒐̂𝒏𝒈 𝒑𝒉𝒂̉𝒊 đ𝒖̛𝒐̛̀𝒏𝒈 𝒃𝒂̆̀𝒏𝒈 𝒏𝒆̂𝒏 đ𝒊 𝒙𝒆 đ𝒂̣𝒑 𝒌𝒉𝒐̂𝒏𝒈 𝒂𝒏 𝒕𝒐𝒂̀𝒏. 𝑻𝒉𝒂𝒚 𝒗𝒊̀ 𝒉𝒐̂̃ 𝒕𝒓𝒐̛̣ 𝒃𝒂̆̀𝒏𝒈 𝒙𝒆 đ𝒂̣𝒑 𝒆𝒎 𝒙𝒆𝒎 𝒄𝒐́ 𝒕𝒉𝒆̂̉ đ𝒆̂̀ 𝒙𝒖𝒂̂́𝒕 𝒏𝒉𝒐́𝒎 𝒉𝒐̂̃ 𝒕𝒓𝒐̛̣ 𝒄𝒉𝒐 𝒆𝒎 𝒄𝒉𝒂̆𝒏 𝒂̂́𝒎 𝒗𝒊̀ 𝒕𝒓𝒆̂𝒏 𝒄𝒉𝒊̣ 𝒎𝒖̀𝒂 đ𝒐̂𝒏𝒈 𝒓𝒂̂́𝒕 𝒍𝒂̣𝒏𝒉 𝒈𝒊𝒂́ 𝒓𝒆́𝒕”.
 
      Ôi phải rồi, Mèo Vạc, Hà Giang vốn vẫn là nơi luôn vẩn vương sương mù, mây vờn núi trên đường em đi, chẳng có mùa hè nóng nực mà vẫn luôn mát, và thực sự buốt lạnh vào mùa đông. Dù đã đi lên bản cũng vài lần, cũng biết đường đi học của các em khó khăn như thế nào nhưng khi nghe những lời nói của cô thì không thể cầm lòng được.
Không cầm lòng được bởi trái tim và tinh thần của những cô giáo hàng ngày lên lớp không quản ngại đường xa, khó khăn, nguy hiểm. Là những người phụ nữ chân yếu tay mềm, nhưng sống ở đây để đi dậy học được, cũng sớm phải chân cứng, tay cứng khi di chuyển trên những con đường sỏi đá, dốc đứng cheo leo. Không cầm lòng được, bởi xúc động vì em vẫn đi học.
 
       Cảm ơn em, cảm ơn các cô đã cố gắng hết mình dậy các em có chữ, có tri thức và có đam mê, có ước mơ. Dù là trang sách cũ, dưới mái trường còn thiếu thốn trăm bề, tri thức và tinh thần mà các cô đem lại khiến những ước mơ tưởng như xa vời vợi lại đẹp, lại rực rỡ, lại đầy sắc màu, biết bay lượn và có hồn để các em có thể tiếp tục đuổi bắt, tiếp tục hồ hởi lật mở những trang sách thành những đôi cánh khỏe mạnh để có một tương lai bay thật cao, bay thật rộng, thật tự do và thật mới!